Đọc truyện Độc Sủng Ngốc Hậu Full của tác giả: Quyết Tuyệt - Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Sủng, Cung Đấu, Cổ Đại, Hài Hước, Trọng Sinh tiểu thư ngây ngây dại dại của phủ Quốc công bị tứ hôn cho tiền Thái tử - hiện tại là Đoan Vương, toàn kinh thành ai
Tình yêu / Xuyên Không / Nữ cường / Cung đình / Drama / Cổ đại / Sảng văn / Ngạo mạn. 24M 593.5k. 4.4 . Tên tác giả: HangMan. Không ngờ mình lại xuyên không thành hoàng hậu ác số một thiên hạ? Nước đi này có gì đó sai sai rồi! Hắn là hoàng đế khốn nạn âm hiểm mưu mô
Sủng Thê Thành Nghiện: Lục Thiếu Sủng Từ Đáy Lòng - Lục thiếu sủng vô độ là bộ truyện tranh thuộc thể loại chính kịch, ngôn tình, lãng mạn của tác giả Mạn Đạo Tương. Bộ truyện xoay quanh Tiên Nguyệt, một cô gái xinh đẹp nhưng gặp nhiều trắc trở trong chuyện tình cảm, lại may mắn gặp được tổng tài
nỮ phỤ Ác ĐỘc vÀ vƯƠng gia phẢn diỆn cẤm dỤc. 14.3k. 6; sƯ phỤ ta muỐn ngƯỜi lÀ cỦa riÊng ta. 13k. 7; ta Đem hoÀng tỬ dƯỠng thÀnh hẮc hÓa. 12.8k. 8; tÁi sinh trỞ lẠi : ta trỞ thÀnh ĐỘc y thÁi tỬ phi. 11.8k. 9; ĐoÀn sỦng tiỂu kiỀu cỦa ba ba bẠo quÂn. 11.5k. 10
Độc Gia Sủng Hôn. Độc Gia Sủng Hônthuộc truyện ngôn tình sủng nói về một cuộc hôn nhân đơn thuần chỉ là đôi bên cùng có lợi, hắn cần con, mà cô, thì cần tiền. C408 - Chương 479 - Không Phải Sở Tiểu Thư, Là Đường Phu Nhân!
Sủng Phi Của Vương . 10 /10 · 5 đánh giá · 227.3K. Sủng Thê Thành Nghiện: Lục Thiếu Sủng Từ Đáy Lòng . 9.6 /10 · 15 đánh giá · 857.2K. Thiểm Hôn Kiều Thê . 8.2 /10 · 61 đánh giá · 3.1M. Thiếu Soái, Vợ Anh Muốn Lật Trời! 8.8 /10 · 52 đánh giá · 2.3M. Thịnh Thế Hoa Sủng: Tôi Bị
Bạn đang đọc truyện tranh Y Sủng Thành Hôn - Chapter 4 tại TruyenCapNhat.com. Hãy sử dụng nút Theo dõi của TruyenCapNhat.com để có thể nhận được thông báo nhanh nhất khi những tựa truyện yêu thích của bạn được cập nhật. Bạn cũng có thể ấn nút F11 ở trang đọc truyện để đọc được ở chế độ full màn hình
5rD9kF. Hoắc Liên cười yếu ớt nhìn về phía Đào Nhiên, "Hai ngày nay em có đau đầu không?"Đào Nhiên lắc đầu, cô cảnh giác với Hoắc Liên, nhất là tối hôm đó anh ta nói muốn dẫn cô trở về nước B kết hôn, cảm tình của cô đối với anh ta chẳng còn chút giờ khách sáo, lịch sự với anh ta, chỉ là anh ta đã từng cứu cô một Thời Phong biết tối nay Hoắc Liên đến đây cũng không phải chỉ đơn giản thăm hỏi bệnh tình của Đào Nhiên, tình hình của cô, anh ta không phải còn biết rõ hơn ai hết Thời Phong xoa đầu Đào Nhiên, "Em lên nhà trước đi, anh và Hoắc Liên bàn chút chuyện, sẽ lên ngay thôi. "Đào Nhiên không nói lời nào, nhưng cũng bất mắt đen như nhánh nhìn Mộ Thời Phong, nhìn vào trong lòng của Thời Phong cười cười, bình tĩnh nói, "Anh không sao đâu. " Khóe mắt liếc nhìn Hoắc Liên, nói với cô" Nếu anh ta thật sự muốn đối phó với anh thì sẽ không quang minh chính đại xuất hiện ở đây."Đào Nhiên cảm thấy dường như cũng có lý, nhưng tối hôm đó Hoắc Liên không phải cũng ban ngày ban mặt xuất hiện ở dưới lầu sao? Đối với phần tử xấu xa, còn có cái gì đáng tin chứ?Cho nên cô vẫn không nhúc Liên đến gần mấy bước, như là cam đoan "Anh chỉ mượn anh ta 10 phút thôi. "Đào Nhiên chống lại ánh mắt bình tĩnh của Hoắc Liên, cô có thể tin anh ta thêm một lần nữa không?Hoắc Liên nói "Đào Nhiên, em có thể chọn tin anh. "Đào Nhiên không do dự nữa, ôm Mộ Thời Phong, "Em chờ anh."Mộ Thời Phong gật đầu, nhẹ giọng nói "Về nhà pha cà phê cho anh đi. "Nét mặt của Đào Nhiên thả lỏng đồng ý, sau khi buông anh ra cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào khi bóng lưng của cô biến mất, Mộ Thời Phong mới thu tầm mắt bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của ai cũng đều không có nhiệt lẽo, rét tay của Mộ Thời Phong đút túi quần, hờ hững nhìn Hoắc Liên, không có ý định muốn chủ động lên Liên ném đầu thuốc xuống đất, quay đầu đi đến bên cạnh xe, thò người vào trong lấy ra một cái hồ sơ, còn dùng nó gõ gõ trong lòng bàn tay."Mộ Thời Phong, nếu như bây giờ có con đường tắt có thể trong vòng 10 phút lấy được phần văn kiện bí mật này, anh sẽ chọn con đường tắt này chứ? " Mộ Thời Phong Ồ một cái tiếng, "Nếu như con đường tắt này là một đấm đập chết anh, tôi sẽ chọn, hơn nữa còn không chút do Liên nhìn chòng chọc anh mấy giây, đầu lưỡi nhẹ lướt qua hàm răng, đè nén phẫn nộ trong ta híp mắt một cái, lại cúi đầu nhìn xuống hồ sơ trong tay, giơ lên lắc lắc, "Mộ Thời Phong, có thể lấy được nó hay không, thì phải xem vận may tối nay của anh vậy."Nói xong đem hồ sơ ném về phía Mộ Thời sơ không nặng, lực ném của Hoắc Liên rất lớn, lúc này nó đang ở trên đường parabol hướng về phía Mộ Thời Phong rơi xuống, nhưng khoảng cách giữa hai người hơi xa, chỉ cần Mộ Thời Phong tiến lên phía trước bắt lấy, hồ sơ dĩ nhiên là sẽ rơi vào trong tay nếu Mộ Thời Phong không bắt lấy, còn nhanh chóng lui về sau mấy bước, chỉ sợ tránh không sơ rơi xuống chỗ cách anh 3- Thời Phong nhìn về phía Hoắc Liên, Hoắc Liên đang dùng một đấm hướng về phía anh .Hoắc Liên chợt nở nụ cười, vừa bất lực vừa bất đắc ta liếc nhìn bồn hoa bên cạnh, không biết người nào xây một người tuyết nhỏ, đấm về phía đầu của người tuyết. Đầu người bằng tuyết rơi tán loạn đầy ta thu hồi quả đấm, kéo cửa ngồi vào ghế điều chiếc xe lướt qua người của Mộ Thời Phong, Hoắc Liên nói câu "3 giờ chiều ngày mai tôi sẽ lên máy bay về nước B. "Chiếc xe đã đi xa, Mộ Thời Phong tiến lên nhặt hồ sơ kia lên, kín đáo không một sơ hở. Nếu như lúc đó anh tiến lên mấy bước chém bắt lấy hồ sơ này thì ngày hôm nay anh sẽ không còn cơ hội sống tiếp để đi gặp Đào Thời Phong không có thời gian càng không có tâm tư đem văn kiện giao cho cấp trên, gọi cho Lâm Bách Bách Xuyên không cần đến 2 phút đã từ trong nhà chạy xuống nhìn thấy hồ sơ thì kinh ngạc không thôi, trước đó đã làm tốt chuẩn bị anh chết tôi sống, làm sao cũng không ngờ rằng Hoắc Liên sẽ sảng khoái như vậy đem văn kiện bí mật trả lại, lại còn không có bất kỳ điều kiện gì Bách Xuyên lần nữa xác nhận, "Hoắc Liên thực sự không làm khó dễ cậu chứ?"Mộ Thời Phong đang châm thuốc, cười rất không đứng đắn, "Anh ta nhìn trúng tôi, muốn đưa tôi về nước B, liền lấy văn kiện bí mật ra làm thành ý."Lâm Bách Xuyên "Mẹ nó cậu có thể nói tiếng người không hả? ""Không thể!"Lâm Bách Xuyên ". . . "Mộ Thời Phong hút 2 hơi, liền ấn diệt, thời gian 10 phút đã không, không trở về nhà, Đào Nhiên sẽ lại lo lắng cho không có nói với Lâm Bách Xuyên, kỳ thực Hoắc Liên là thật muốn làm hại anh, anh chỉ là may mắn đánh trúng tâm lý biến thái của Hoắc cửa nhà, không đợi anh tra vân tay, cửa từ bên trong mở ra, một bóng đen nhào vào lòng anh, trong nhà đen kịt một Thời Phong ôm thật chặc cô, "Sao không bật đèn? " Thị lực của cô vốn không tốt, lại sợ nói "Không có thời gian đi mở. "Tất cả thời gian đều dùng để lo lắng cho anh, không có thời gian dư thừa đi làm những chuyện Thời Phong ôm cô bay lên, dùng chân đóng cửa lại, trong phòng đen thui, anh đặt cô lên cánh cửa, bắt đầu lục lọi cởi bỏ quần áo trên người này tất cả ngôn ngữ cũng không bằng sự thân mật bằng da thịt động lòng người từ ngữ hoa mỹ đều thay đổi, duy chỉ có sự bao vây và va chạm thân thể mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của Nhiên cũng cảm thấy Mộ Thời Phong mấy ngày liên tiếp tình cảm mãnh liệt, chẳng phân biệt ngày đêm mà muốn cô, như là gặp lại, càng giống như là ly vò cô một lần, đương nhiên là không Thời Phong lại ôm cô đang xụi lơ trở về phòng sức ôn nhu cùng kiên nhẫn hôn mỗi một tấc da thịt trên người cô, trong phút chốc, cô cảm thấy khoảnh khắc vuốt ve an ủi này, cô rất quen từng sống chung với nhau trong mấy năm, anh nhất định đều đối xử với cô như thế !.Cô ở dưới thân anh xinh đẹp nở rộ, cảm nhận được lực đạo va chạm của anh, móng tay bén nhọn xẹt qua lưng khắc cô được đưa lên đỉnh, cô toàn thân co quắp, ở trong ngực anh nhỏ giọng khóc nức Thời Phong vẫn còn ở trong cơ thể cô, chưa chịu thật chặc cô, dùng nụ hôn để trấn an khi tất cả đã ổn định trở Nhiên vùi ở trong ngực của anh không thể động đậy, hơi thở mong manh hỏi anh, " Chuyện của Hoắc Liên đã giải quyết rồi à? ""Ừm. "Khóe môi của Đào Nhiên cong lên, không hỏi nhiều nữa, ở trong ngực anh an ổn Thời Phong lại hôn một cái lên cổ của cô, dinh dính ẩm ướt, cũng không biết là mồ hôi của người nào. Anh cũng không ôm cô đến phòng tắm tắm rửa nữa, cứ như vậy gắt gao ôm cô vào trong vui tối nay không giống trước ít tâm tình của anh là không giống Hoắc Liên bằng lòng đem văn kiện bí mật đưa cho anh, lại còn cho anh biết thời gian rời khỏi đây, cũng sẽ không động tay chân gì trong thuốc của Đào Liên muốn để cô sống, cho nên cô không chết quả xấu nhất, chính là mất trí nhớ, mất đi tất cả ký ức, bao gồm cả năm 15 tuổi sống là tốt này hôm Thời Phong đánh thức Đào Nhiên tức giận tỉnh giấc, rất khó chịu trừng mắt nhìn Mộ Thời Phong, muốn dùng ánh mắt tiêu diệt Thời Phong đã thay quần áo chỉnh tề, ngồi bên mép giường dụ dỗ cô, "Dậy ăn cơm nào, ăn cơm xong, anh lại dỗ em ngủ nhé."" Em không đói, anh ăn đi, em còn muốn ngủ tiếp. ""Chiều nay Hoắc Liên bay, em không đi tiễn anh ta à?"Đào Nhiên không chút do dự"Không tiễn!"Bây giờ là không có gì quan trọng bằng đi ngủ vì tối hôm qua, anh sau đó lại giày vò cô hai lần, gần 4 giờ sáng anh mới buông cô ra. Cô hiện tại ngoại trừ ngủ, những thứ khác cái gì cũng không muốn cho lúc này có người cầm súng để ép cô đến sân bay, cô cũng không chút nghĩ ngợi chọn Thời Phong kéo cô từ trong chăn ra, dùng cái mền bọc cô lại, ôm ngang người cô đi vào toilet."Đào Nhiên, đi tiễn anh ta đi, có thể sau này sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa."Đào Nhiên hừ vài tiếng, "Anh ta ngày hôm qua còn muốn giết anh đấy. ""Không phải anh vẫn sống rất tốt sao?"Trên đường đến sân bay, Đào Nhiên lại nghĩ đến cuộc hẹn buổi chiều đi dạo phố cùng Hoàng Viện Viện, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại xin lỗi cô ta. Loại chuyện lỡ hẹn này, bản thân cô cũng chán ghét. Hoàng Viện Viện lại rất hiểu cô, bảo cô chớ để ở trong hỏi cô "Ngày mai em có rãnh không? "Đào Nhiên suy nghĩ một chút, cô dường như ngoại trừ ở trên giường vận động cùng Mộ Thời Phong, những thứ khác cũng không có chuyện gì có thể vậy liền trả lời Hoàng Viên Viên "Rãnh ạ.""Ngày mai chị đến Thiên Tân, muốn ở lại đó một đêm, nếu không em đi cùng chị đi, thời đại học chúng ta thường đi lắm, chủ yếu là cùng em đi ăn bánh chiên giòn thôi. "Đào Nhiên trong chốc lát có hứng thú, "Được, được ạ." Nhưng khi nìn thấy ánh mắt khó chịu của Mộ Thời Phong, mặt của cô lại trong nháy mắt ỉu xìu."Viện Viện, bây giờ em vẫn chưa chắc chắn được, chờ em hỏi chồng của em một tiếng nhé. "Hoàng Viện Viện chủi tục một câu, cúp điện Nhiên lộ vẻ tức giận cất điện thoại, tựa vào trong lòng của Mộ Thời Phong không nói lời Thời Phong hôn lên tóc cô, "Em muốn đi à?"Đào Nhiên "Chỉ tại không có ấn tượng, muốn đi xem, thật ra em thích ở bên cạnh anh hơn."Mộ Thời Phong trong lòng mềm nhũn, "Đi đi, trước buổi trưa ngày thứ hai nhất định phải về nhà. "Đào Nhiên chợt từ trong ngực anh ngồi dậy, không che giấu được hưng phấn, "Vâng vâng ạ, em cam đoan trước 12 giờ trưa sẽ về đến nhà. "Mộ Thời Phong ". . . "Đến phòng chờ chuyến bay, cô nhìn thấy Hoắc Liên, một mình anh cô đơn nhìn dòng người qua lại, ánh mắt cũng có chút ngơ ngẩn, như là rơi vào quá khứMộ Thời Phong vỗ vỗ vai của cô, "Đi đi, anh ở bên ngoài đợi em. "Đào Nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh ta, cô khẽ gọi anh ta "Hoắc Liên. "Sống lưng của Hoắc Liên cứng đờ, nghiêng mặt liền nhìn thấy một khuôn mặt sáng như lần gặp mặt cô mấy năm về ta mĩm cười, cũng không nói ra đối với cô, chưa nói tới yêu nhiều cỡ nào, càng chưa nói tới khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không qua là lúc đó vội vã nhìn thoáng qua, anh ta liền nhớ kỹ đó anh ta sở dĩ đối tốt với cô như vậy, cảm tình đã có càng khắc sâu hơn, đều là có liên quan đến cha nuôi của anh ta.
Văn án 1Cô yêu mọi thứ của anh, nhưng yêu nhất là đôi tay của anh, đôi tay này từng ômcô, cũng từng đánh cô;Từng thay cô viết bài tập Ngữ văn, từng sửa đề Vật lý sai; vì cô mà đánh đàndương cầm, vì cô mà đánh trống;Đã từng đưa cô đua xe, cõng cô đi qua vô số con đường; đeo nhẫn lên tay cô,vén chiếc khăn che đầu của cô lên;Tuổi trẻ đã từng tùy ý khoe khoang, ngày tháng bây giờ bình thản ấm áp, nhưngtừ đầu đến cuối anh vẫn luôn ở án 2Đào Nhiên là một người mù màu, thế giới vạn vật ở trong mắt cô đều là trắng vàđen, nhưng anh là ngoại cao lãnh, phúc hắc cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, thế cho nên khi cônhìn thấy anh đã cảm thấy thế giới trắng đen cũng trở nên xinh đẹp.
Sáng thứ xong điểm tâm, Tưởng Mộ Thừa khoác áo khoác lên người cô, kiên nhẫn kéo xong khóa kéo, cài cúc tóc đuôi ngựa của cô đã có vài cọng rơi ra, liền bảo cô vào phòng trang vẫy vẫy tóc đuôi ngựa, "Cậu ơi, con cảm thấy tóc của con buộc rất đẹp mà. "Tưởng Mộ Thừa nói không hợp, còn nói không cần đợi đến trưa thì tóc đều đã rơi xuống nghe lời Tưởng Mộ Thừa vào phòng trang mặt ý nghĩa, đây không tính là phòng trang điểm, không có bao nhiêu đồ trang điểm, chỉ sữa rửa mặt và kem dưỡng da hằng ngày cô dùng Tưởng Mộ Thừa vẫn giữ lại căn phòng này cho cô, mặc dù cô thỉnh thoảng mới vào đây một trước gương, Tưởng Mộ Thừa bắt đầu chải tóc cho cô còn rất nhỏ, chỉ có thể nhớ là hằng ngày Tưởng Mộ Thừa sẽ thắt tóc cho cô, chính là kiểu tóc ta khéo tay, nhưng bà ngoại luôn nói anh ta là một người khó hiểu, có một dạo còn lo lắng anh ta không cưới được vợ đó cô liền nghĩ, chỉ dựa một chuyện có thể thắt tóc này thôi cũng sẽ có rất nhiều cô gái bằng lòng gả cho anh ta."Cậu ơi, sau này nếu như bác sĩ Tô gả cho cậu, chắc là sẽ hạnh phúc lắm nha."Từ trong gương nhìn thấy khóe mắt của anh ta khẽ nhăn một cái, "Sao con cứ nhắc đến bác sĩ Tô vậy. "Hiếm khi anh ta không cau có với cô, cô càng lúc càng to gan, "Con chỉ muốn để chị ấy làm mợ của con nha."Xứng đôi với cậu, tính tình không ăn nhân gian lửa khói, nét mặt cao ngạo lạnh lùng, nhưng trái tim ấm trọng là bác sĩ Tô đẹp, còn có chút đáng yêu nữa Mộ Thừa không lên tiếng, chỉ là dùng lược nhẹ nhàng gõ gõ đầu của cô, ý bảo cô đừng nói lung tung tóc xong, rồi lại chỉnh nón trên áo khoác của phòng khách, anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Hôm nay cậu đi Thượng Hải."Cô ngẩng đầu, hỏi anh ta đi mấy ta đem túi sách đưa cho cô, "Về kịp trước 11h tối, sẽ không làm muộn giấc ngủ của con đâu."Vậy thì tốt rồi, cô nhát gan, trước khi ngủ đều muốn người khác đọc sách cho cô nghe, tốt nhất là nhìn cô ngủ rồi hẳn rời cô lại có chút đau lòng cho Tưởng Mộ Thừa, "Nếu muộn quá không về kịp cũng không cần gấp đâu ạ, trong nhà còn có nhiều người lắm, con không sợ."Tưởng Mộ Thừa không có tiếp lời, chỉ cười nhạt, đi lấy áo khoác của mình, điện thoại reo lên, anh ta liếc nhìn dãy số rồi nghe máy."Không tham gia tiệc rượu, từ chối rồi, trước 11h cậu sẽ trở về.""Dạ."Kế tiếp chính là chuyện thư ký báo cáo công việc, sau khi cô nghe được vài câu, liền ra sân trước đợi anh sớm trong viện có hơi lành lạnh, hai tay của cô nhàm chán kéo dây ba lô. Xuyên qua cửa sổ sát đất, thấy Tưởng Mộ Thừa ở trong phòng vẫn còn đang nói điện thoại, những thứ anh ta hi sinh cho cô hình như còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô quá 2 phút, Tưởng Mộ Thừa cũng đi ra khỏi biệt thự, tay phải cầm điện thoại vẫn còn đang trò chuyện, áo khoác vắt trên cánh tay tiến lên mấy bước nhận lấy áo khoác của anh ta, học theo động tác anh ta mặc quần áo cho cô, cẩn thận khoác áo khoác lên người anh nghĩ có lẽ không cần mấy năm nữa, cô sẽ có thể vào mỗi sáng sớm khoác áo khoác cho Mộ Thời Phong, sau đó dặn anh một câu Đi đường cẩn Mộ Thừa cúp điện thoại, đưa tay xoa đầu của cô, "Trưởng thành rồi."Cổng trường học, trước khi xuống xe, Tưởng Mộ Thừa lại căn dặn cô, "Buổi trưa ăn cơm ngoan ngoãn, không được kiêng ăn.""Vâng ạ.""Bất kể thành tích thế nào, cứ cư xử bình thường.""Dạ." Đào Nhiên trong lòng trong chốc lát liền ấm áp."Không được bắt nặt bạn học nam."". . . Gần đây không có mà. ""Trước 8h tối phải về biệt thự. ""Vâng ạ.""Hôm nay có thể để Mộ Thời Phong đưa con về, vẫn như cũ sẽ. . . \ "Cô tiếp lời, "Cậu sẽ phái người đi theo."Tưởng Mộ Thừa gật đưa tay ôm anh ta một cái, "Cậu ơi, con sẽ nhớ cậu. " Cười một hơi rồi đi vào tầng hôm nay sẽ tuyên bố thành tích thi giữa 1 Giờ học Ngữ văn, Đàm lão đầu nâng mắt kính trên sống mũi một cái, ánh mắt quét một vòng cả lớp, nhưng Đào Nhiên chột dạ cảm nhận được, ánh mắt của Đàm lão đầu dừng lại vài giây trên người cô .Sẽ không thi rớt nữa đâu nhỉ, thi bét nhất lão sư hắng giọng một cái, "Đào Nhiên -" Cố ý kéo dài âm cuối, rồi dừng ngón tay của Đào Nhiên không tự chủ đều nắm chặt cảm giác các bạn học trong lớp đều đang tập trung nín hơi, thành tích của cô cũng sẽ không còn là kết quả của cá nhân cô nữa, mà là liên quan đến vinh dự của cả lớp lão đầu chậm rãi nói " 56 điểm."Sau đó tất cả bạn học đều đồng thanh, " Woa ~" Người khoa trương nhất là Dương cầm đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm Nhiên đỡ trán, trong lòng rất muốn làm thịt cậu lão đầu phất tay ý bảo im lặng, trong lớp nháy mắt khôi phục lại yên tĩnh, "Ừm, có tiến bộ, cuối cùng đã thoát khỏi 3 lời nguyền. . . \ "Sau đó lời nói của giáo viên hướng dẫn một câu cô cũng không nghe lọt tai, chỉ là nếu được 56 điểm, còn 4 điểm nữa mới được 60 điểm Đàm bắt đầu đọc thành tích của những học sinh khác, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mộ Thời Phong, [ Đại Mộ Mộ, ngữ văn của em thi được 56 điểm ]Sau đó lại báo cáo với thầy Tống Tử Mặc, [ 56 điểm nếu làm tròn lên, cũng coi như là được 60 điểm nha. . . ]Mộ Thời Phong chưa trả lời cô, nhưng đã gửi cho cô một lì xì một lúc lâu lại gửi cho cô một tin nhắn, [ Trưa nay em đến căn tin xếp hàng mua cơm đi. ]Cô hỏi, [ Anh có việc à? ][ Không có việc gì cả, chỉ muốn ăn cơm bạn gái mua thôi. ]Rõ ràng là mùa đông, phòng học cũng không có mở hệ thống điều hòa, nhưng cả người cô đều nóng nhắn của Tống Tử Mặc gửi đến, hỏi cô, [ Như vậy muốn kinh hỉ à? ]Còn không phải là cho anh mặt mũi sao, nếu như biểu hiện không lạnh không nhạt với quà tặng, hình như có chút không tôn trọng thầy nha, [ Vâng, đương nhiên chờ mong rồi. ]Tống Tử Mặc [ Được, tối ngày Noel tặng cho em. ]Rốt cuộc là kinh hỉ gì, còn cần phải chờ tới Noel mới tặng được lẽ là táo bình an?Cũng không biết có phải là bởi vì nguyên nhân hôm nay tuyên bố thành tích hay không, đại khái là có người vui mừng có người buồn, giờ trưa, căn tin vắng lặng không ít, so với người dùng cơm vào ngày thường ít đi rất nhiều, chí ít không cần xếp hàng xa tít khi gọi cơm xong, cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đợi Mộ Thời Phong."Chỗ này có người không?"Cô ngước mắt, nhìn người đi tới, chột dạ gật đầu, "Vâng, anh. . . tôi. "Dứt lời, Tống Tử Mặc ngồi xuống đối diện cô, đẩy đĩa thức ăn kia nhích sang một hở hở? ?Đừng đẩy nha, cẩn thận Mộ Thời Phong đánh anh nha, anh có biết anh ấy đã sớm thấy anh ngứa mắt không hả?Tống Tử Mặc vừa ngồi xong, Mộ Thời Phong liền ung dung bước gia ngõ hẹp, người gặp họa nói chung là cô Thời Phong nhìn đĩa thức ăn, rồi lại nhìn Tống Tử Mặc, im lặng vài giây, Tống Tử Mặc hiển nhiên cũng không có ý muốn đứng lên nhường Thời Phong Ha một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Mặc, xéo với Đào mắt của hai người đều rơi lên người cô, cô bỗng cảm thấy có một vạn mũi tên bắn về phía vội vàng cúi đầu ăn cơm, đột nhiên trước mặt rơi một vật không rõ nguồn gốc, khi vật không rõ nguồn gốc bịch một cái rơi ở trên bàn, cô sợ đến suýt chút nữa hồn phi bay phách nhìn vật không rõ nguồn gốc, thì ra là kẹo bạc hà, giống y như cái mà ngày hôm đó Mộ Thời Phong cho cô vậy ."Hoắc Tinh bảo anh mang cho em. " Mộ Thời Phong cầm đũa lên bắt đầu cất kẹo bạc hà, nghĩ thầm, lại là anh đi cướp chứ lòng nhận lấy cười với anh, "Thay em cảm ơn chị Hoắc Tinh nha. "Lúc ăn cơm, bọn họ đều rất trầm mặc, cô rất cảm kích Mộ Thời Phong cùng Tống Tử Mặc không có đấu tranh trực diện, càng không có khiến cho cô bị kẹp ở giữa làm khó còn chưa ăn được mấy miếng liền nhận được điện thoại của Tưởng Mộ Thừa, "Cậu.""Ăn cơm chưa?"Đang ăn ạ. "Tưởng Mộ Thừa lại tiện thể hỏi một câu ăn với không để lại dấu vết liếc nhìn Tống Tử Mặc, "Ăn cùng Mộ Thời Phong, còn có thầy giáo phụ đạo ngũ văn của con nữa. "Bên kia giật mình, sau đó, "Ha, thật náo nhiệt. Buổi sáng cứ bận suốt, tin nhắn của con cậu mới vừa đọc được. "Chủ nhiệm lớp thông báo sau khi tan học muốn mở cuộc họp phụ huynh, cô liền gửi ngay tin nhắn cho cậu."Cậu không về kịp, bảo Mộ Thời Cảnh đi họp phụ huynh cho con đi. "Cô cả kinh "Bảo Mộ Thời Cảnh đi họp phụ huynh cho con sao? " Cậu ơi, cậu không có nói đùa chứ?Cô bị những lời này cho nghẹn luôn rồi, bắt đầu nấc cụt, tiếng rất lớn, vẫn cứ nấc cụt không Thời Phong đột nhiên cười ra tiếng, cánh tay dài duỗi ra, bưng canh đến bên miệng của cô, ý bảo cô uống hai vừa nấc cụt vừa uống, Tống Tử Mặc cũng quay đầu đi nhịn không được Mộ Thừa lại nói một câu, "Đừng kích động, cậu vẫn chưa bảo Mộ Thời Phong đi họp phụ huynh cho con mà. " ". . . " Sao cô không có phát hiện Tưởng Mộ Thừa cũng ...lạnh lùng mà hài hước như thế khi cúp điện thoại, cô vẫn còn đang nấc cụt, cô nấc cụt đến mức bực bội, cơm cũng không còn tâm tư để ăn đây cũng không phải chưa từng nấc cụt, nhưng uống nước sẽ đè xuống, nhưng hôm nay gặp ma, uống hết hai chén canh, thì vẫn là như khi từ căn tin ra ngoài, cô và Tống Tử Mặc tạm biệt nhau, Mộ Thời Phong kề vai đi cạnh cô, đột nhiên tay vỗ lên bả vai cô, giọng nói cũng có chút khẩn trương, "Em nhìn kìa, sao Thẩm Lăng tới rồi kìa?"Cô sợ đến nhìn loạn chung quanh, không phát hiện bóng người, nghiêng mặt hỏi anh, "Ở đâu? "Anh xoa nắn gò má của cô, không nói một lời, cười rồi đi về phía tầng học của khối cấp đứng trong gió Bắc, đột nhiên phát hiện bản thân không còn nấc cụt đầu từ khi nào, hai chữ Thẩm Lăng này, lại có thể trị nấc cụt chứ?*Buổi chiều sau khi tan sinh đợi phụ huynh về đều đang ở dưới lầu tán gẫu, phụ huynh cũng nườm nượp chạy dựa lên cây khô trụi lũi, thỉnh thoảng nhìn về phía đầu thực cô nhìn thấy bóng người của Mộ Thời Cảnh, Tưởng Mộ Thừa và Mộ Thời Cảnh quen thân như vậy từ khi nào nhỉ?Trước đây anh ta đâu đối xử như vậy với bạn từ bé của Thẩm Lăng đâu vẫy tay với Mộ Thời Cảnh, "Anh Thời Cảnh. "Sau khi đến gần, giọng điệu của Mộ Thời Cảnh có chút trách móc, "Đứng ở đầu gió không lạnh à? "Cô cười, "Chờ ngươi mà. "Anh ta liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Không tới trễ chứ?""Không có. Cậu làm sao bảo anh đến họp phụ huynh cho em thế?" Trên mặt của Mộ Thời Cảnh bất đắc dĩ nói không thành lời, "Cậu của em nói, anh làm phụ huynh nhà trai, trong tình huống anh ta đang bận rộn, thì phải có nghĩa vụ đi họp phụ huynh cho em. "". . . " Logic như vậy cô nghe được lời này thì mặt đỏ tới mang tai, có chút cảm giác ngượng ngùng căng thẳng của cô vợ bé bỏng ra mắt cha mẹ chồng Thời Cảnh đúng lúc đổi chủ đề, nói cho cô biết Mộ Thời Phong đang đợi cô ở cổng trường gật đầu, nhìn anh ta, muốn nói lại Thời Cảnh thận trọng, phát hiện sự khác thường rất nhỏ của cô, không vội đến lớp học, hỏi cô, "Có lời muốn nói với anh à?"Cô cắn môi dưới, có hơi mất tự nhiên, "Thẩm Lăng hình như đã biết em và Thời Phong đang yêu nhau rồi, hơn nữa anh ấy dường như rất tức giận. À thì. . . Anh ba của em, có thể vì vậy mà xích mích với anh không?"Mộ Thời Cảnh rất hiểu tâm trạng của Thẩm Lăng, kỳ thực anh ta cũng rất mâu thuẫn, cảm thấy dung túng Mộ Thời Phong như vậy, không phải chuyện mà một người anh trai nên làm, nhưng khó mà thấy được Mộ Thời Phong vui vẻ như vậy, lại để tâm như khi gặp được Đào Nhiên, Mộ Thời Phong cả ngày đều đắm chìm trong thế giới Internet, giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, đối với bất cứ chuyện gì cũng không quan dạo anh ta lo lắng nó bị tự Thời Phong giống như là một đứa trẻ bị lạc trong thế giới Internet, từ nhỏ hôn nhân của cha mẹ đã mang đến cho nó ám ảnh trong lòng rất lớn. Nó sợ bị bỏ rơi, cho nên rất ít qua lại thân thiết với người nó vậy mà lại bằng lòng chủ động theo đuổi Đào Nhiên, còn nghĩ cách dỗ con bé vui vẻ Nhiên giống như là một tia nắng ấm trong thế giới tối tăm cô độc của nó, với tư cách là anh trai, anh ta không thể nào dập tắt chút ấm áp này ta vỗ vỗ đầu của Đào Nhiên, "Lo quá rồi, giao tình của anh và anh ba của em chẳng thể nói trở mặt thì trở mặt ngay được?"Đào Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với anh ta, đi về hướng cổng trường học. Điện thoại trong túi của cô rung lên, Mộ Thời Phong [ Đứng đó chờ anh. ]Cô vô thức ngẩng đầu, cuối đường có một bóng người quen thuộc đang tiến vào tầm mắt của . . Không phải Mộ Thời là, sao lại là Tống Tử Mặc chứ?Cô liếc nhìn màn hình điện thoại lần nữa, xác định không có nhìn nhằm, là tin nhắn của Mộ Thời nữa ngẩng đầu lên, Tống Tử Mặc đã đến trong túi lấy ra một món đồ nhét vào trong tay cô, nói, "Hôm nay dọn dẹp ngăn kéo mới phát hiện bên trong có kẹo, anh cũng không ăn, em giải quyết giúp anh nhé, nếu không ăn sẽ quá hạn đấy."Không đợi cô nói hai thứ câu, anh ta đã đi lướt qua cô về hướng cổng Đông của trường xoay người, mờ mịt nhìn bước chân kiêu ngạo của anh ta, cách anh ta càng ngày càng lại kẹo bạc hà trong tay, giống y như kẹo bạc hà lúc ăn cơm trưa Mộ Thời Phong đã đưa cho của vì sắp quá hạn, mới cho cô sao?Cô là thùng rác à?Trước hết mặc kệ mấy thứ này, vẫn là cất kẹo bạc hà vào, nếu như bị Mộ Thời Phong thấy cô cầm kẹo của Tống Tử Mặc, nói chung sẽ lại nổi cáu cắn bậy người ta mất lấy ba lô xuống, khóa kéo còn chưa kéo ra, thì đã cảm thấy phía sau có ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, cô dứt khoát xoay hơn mấy mét, Mộ Thời Phong đại gia tựa như mặt không biểu cảm nhìn cô chằm chằm.! ! ! ! ! ! !Anh đến đây từ lúc nào, đã thấy được bao nhiêu?Hoa tuyết đang bay, gió Bắc đang thổi.
Giới thiệu Tác giả Mộng Tiêu Nhị Dịch giả/Editor [ team Designer [ Thể loại Duyên trời tác hợp, Đô thị tình duyên, Hào môn thế gia, Ngôn tình, Ngọt, Nguyên sang, Sủng, Thanh xuân vườn trường, Tổng chương 62 Tình trạng Đã hoàn thành Văn án Văn án 1 Cô yêu mọi thứ của anh, nhưng yêu nhất là đôi tay của anh, đôi tay này từng ôm cô, cũng từng đánh cô; Từng thay cô viết bài tập Ngữ văn, từng sửa đề Vật lý sai; vì cô mà đánh đàn dương cầm, vì cô mà đánh trống; Đã từng đưa cô đua xe, cõng cô đi qua vô số con đường; đeo nhẫn lên tay cô, vén chiếc khăn che đầu của cô lên; Tuổi trẻ đã từng tùy ý khoe khoang, ngày tháng bây giờ bình thản ấm áp, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn ở đây. Văn án 2 Đào Nhiên là một người mù màu, thế giới vạn vật ở trong mắt cô đều là trắng và đen, nhưng anh là ngoại lệ. Anh cao lãnh, phúc hắc cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, thế cho nên khi cô nhìn thấy anh đã cảm thấy thế giới trắng đen cũng trở nên xinh đẹp.
độc sủng thành hôn